Thứ Bảy, 26 tháng 11, 2011

Thăm viện dưỡng lão Bình lợi


 BUỔI CHIỀU TẠI VIỆN DƯỠNG LÃO BÌNH LỢI
bởi bạn Oanh

 Vào chiều thứ 7, ngày 19 tháng 11 năm 2011. Nhóm trẻ  MSC  đến thăm các cụ già tại viện dưỡng lão Bình Lợi. Đằng sau, cánh cổng của viện dưỡng lão, một không gian thật tĩnh lặng và yên bình. Tôi nghĩ rằng các thành viên trong nhóm đều có cảm nhận : sự cảm động của các cụ đối với những nam thanh nữ tú của nhóm. Một buổi đi bổ ích để trải nghiệm.
Cả nhóm hẹn gặp lại các cụ vào lần thăm tiếp theo, chúc các cụ mạnh khỏe, và nhận được sự quan tâm từ các tổ chức từ thiện…Cuộc đời của các cụ ở đây như một nốt nhạc buồn trong bản nhạc đời nghiệt ngã mà số phận đã an bài.

(Theo Sr phụ trách ở viện dưỡng lão cho biết,hiện nay ở viện chăm sóc hơn 50 cụ, không có con cháu,người thân , không nơi nương tựa.)
Nơi đây, nhiều Cụ già, bệnh tật, yếu ớt, già khụ, mái tóc trắng bạc. Tay chân run rẫy, miệng chẳng nói lên lời, vì hết hơi, sức cạn. Bàn tay run run cố vận động  trong nỗi đau thương tật nguyền, dáng điệu già nua mòn mõi. Nhiều Cụ ngủ gật, hoặc ngon giấc trên chiếc giường, cũng là nơi mà một số cụ ở đây không thể đi lại sinh hoạt hằng ngày.cái cổ xiêu vẹo về một bên, hai cánh tay rời rạc buông thỏng mất cân đối; Những Cụ khác năm co ro trên giường ...

Những cảnh đời: ( Xin nói một chút về cuộc đời các cụ )

Cụ Bảy  quê ở Bắc Giang , cụ không có gia đình người thân và đã được giới thiêu vào viện dưỡng lão hơn 9 năm. Tuy cụ bị mù một con mắt, nhưng ở tuổi gần 80 mươi mà cụ còn khá minh mẫn.và cụ Bảy nói, các cụ ở đây lâu rồi nên không nhớ quê quán ở đâu, chỉ biết trong ngôi nhà chung dành cho người già vui hơn ngoài đời. “Ở đây có cơm ăn, áo mặc, đau bệnh có bác sĩ lo từng viên thuốc, không phải làm việc nặng nhọc để kiếm từng chén cơm như trước, vui lắm”, mỗi ngày sáng chiều các cụ khỏe mạnh đều cùng nhau đi đến nhà nguyện để đọc kinh trong nhà nguyện !

 Một phần tư các cụ đã rất già yếu, hàng ngày đều phải có người chăm sóc từng miếng ăn, giấc ngủ, vệ sinh cá nhân. Mỗi cụ già là một số phận, một hoàn cảnh đầy bi kịch. “Không phải cụ nào cũng vô gia cư, không con cháu, có người vì một lý do nào đó mà người thân đưa các cụ vào đây cho… rảnh nợ”.( một cụ bà chia sẻ, do không có con,sống chung với gia đình con cháu của người em trai, nhưng họ không thể chăm sóc bà được nên bà vào đây.)

Trường hợp của cụ bà , sinh năm 1928. Cụ Hồng quê Bình Định , Cụ Son…..  và nhiều cụ ở nơi đây tâm sự, tuy họ không có gia đình người thân, nhưng nơi đây bây giờ mọi người là chị em , người thân của nhau. Mặc dù, có một số cụ bị lẫn, không nhớ mình nói gì, hay ….. nhưng họ vẫn biết và nói cho chúng tôi nghe về sự được quan tâm , chăm sóc từ ngôi nhà chung này!
Trên mỗi gương mặt già nua hoặc bệnh tật ấy, trong từng ánh mắt nhạt nhòa ấy, phản chiếu một tâm tình nhớ thương hoặc đợi chờ, dù con cháu hoặc ai đó có thương đến thăm mình hay không. Tôi thầm nghĩ như nói với chính mình: có phải đây là đoạn đường đời, chính mình, hay bất kì ai đó cũng sẽ phải trải qua không tránh né được.

4 mươi, 5 mươi năm về trước, những con người này cũng từng có một thời hân hoan, chan chứa hạnh phúc tình đời. Nào bạn bè, thân hữu … Bao cuộc truy hoan mừng vui những ngày lễ kỷ niệm. Còn đâu nữa tuổi thanh xuân và tinh thần minh mẫn; còn đâu nữa chuỗi ngày ấm áp. Tuổi già đen bạc hay tình người bạc đen? Cuộc đời đến đây chẳng còn tha thiết hưởng thụ, chỉ biết chấp nhận chờ ngày theo gót tổ tiên, chờ đợi về nơi vĩnh cữu, chỗ không còn chết chóc đau thương.

Tôi xúc động và thương mến họ với tâm tư tình cảm xuất phát tự đáy lòng, dù họ chẳng bà con họ hàng. Tôi chào hỏi vài người khi ngang qua. Họ muốn nói chuyện nhiều, nhưng đâu nói được và biết chuyện gì để nói. Mắt họ nhìn bâng quơ như muốn tìm người thân yêu đâu đó.
Bữa ăn có người phục vụ, những mâm thức ăn cá nhân dọn sẵn, sạch sẽ, hương vị ngon. Một số không cầm nỗi chiếc thìa múc thức ăn, phải nhờ người giúp. Vẫn ngồi trên những chiếc giường đó, mỗi Chúa Nhật họ được tham dự Thánh lễ với chiếc TiVi nhỏ ( vì do có một số người không thể đi lại), một phương tiện “enjoy”. Họ chẳng còn biết gì để mơ tưởng về xã hội đang đấu tranh bên ngoài, một xã hội mà họ đã “good bye” để gia nhập xã hội dưỡng lão, không còn biết gì là thích thú, vì hiện tại đang chuẩn bị cho họ bước sang thế giới mới. Đây chỉ là cái nhìn bất đắc dĩ để giết chết thời gian cô đơn.

Còn gì nữa ngoài thương tiếc và buồn tủi. Bạn bè bên cạnh cũng như mình, không thể chia sẻ hỏi han. Không ai giúp được ai, ngoài những người đang hy sinh phục vụ. Họ chỉ sống nhờ sự săn sóc của những Sr giàu tình thương nơi đây. Tôi thầm ca ngợi và cảm phục nơi này. Họ luôn vui vẻ, kiên nhẫn chịu đựng, phục vụ tốt kể cả những việc riêng tư dơ bẩn, những việc đúng ra chỉ có con cái mới có thể đủ sức chịu đựng giúp bố mẹ già. săn sóc, đút cơm, làm vệ sinh, ...vẫn vui cười hồn nhiên, ăn nói nhẹ nhàng, dù hằng ngày phải tiếp xúc với những Cụ già khó tính, nhiều cụ lẩn thẩn. Họ vui vẻ chào hỏi lúc tôi ngang qua. Tôi đáp lễ chỉ vỏn vẹn một lời ngắn ngũi “HI!” nhưng lòng đầy cảm phục. Họ làm việc không biết mệt mõi, không than phiền hoặc bất bình. Ánh mắt họ như ánh mắt thiên thần, phản chiếu niềm thông cảm sâu xa, và trong tâm tư đó, họ nuôi hy vọng một phần thưởng cân xứng từ  Thiên Chúa Đấng Công Bình và giàu lòng xót thương...

Hy vọng, cuối tuần các Cụ một lần được con cháu đến viếng thăm. Chắc có Cụ chẳng còn bà con nào. Sinh ra, lớn lên để phấn đấu với đời, hôm nay cô đơn chịu đựng bệnh tật và tuổi già. đem gửi nương nhờ tại đây để chờ chết !  Cuộc đời còn gì đáng nói ?

Sau khi thăm viếng các cụ già nơi đây,tôi ra về lòng man mác buồn, tâm tư suy nghĩ đến tuổi già, bệnh tật, cô đơn ...

Tôi thiết nghĩ một điều các cụ ở đây đã và đang sống những ngày cuối của cuộc đời, là chuỗi ngày TÌNH THƯƠNG, cuộc sống của các cụ chẳng có gì đáng nói, chỉ có HỒNG ÂN CHÚA được ban từ trời cao.

Chúng con hết lòng cảm tạ Chúa, xin Chúa ban cho các cụ sức khỏe, biết thương yêu và cố gắng sống đạo.( Một số cụ sau khi vào viện dưỡng lão này mới được các Sr rửa tội, và theo đạo). Đó là hạnh phúc hiện tại, còn tương lai, chúng con xin phú dâng cho Lòng Thương Xót Chúa. Xin Chúa chúc lành cho tuổi già của các cụ neo đơn được đầy tràn tình yêu thương của Chúa và Mẹ.



3 nhận xét:

Kierastory nói...

Cám ơn bài đăng của bạn. Bạn có thể cho mình xin địa chỉ và số điện thoại của viện dưỡng lão Bình Lợi này được không bạn?

tiểu kiều nói...

viện dưỡng lão này mình chưa nghe thấy bao giờ

WorldNews nói...

trung tâm chăm sóc người cao tuổi và viện dưỡng lão có khác nhau gì không

Đăng nhận xét